Đêm thu, một lũ trẻ con tụ tập chơi trong sân nhà, không thấy chúng hò reo náo nhiệt mà chỉ thấy chúng đang dài cổ nghe một đứa trẻ lớn hơn kể chuyện. Đứa trẻ lớn vò đầu bứt tai vờ sợ sợ sệt sệt mà kể, đến nỗi lũ trẻ bé nghe chuyện vừa sợ khiếp lại vừa không muốn bỏ đi. Chuyện gì vậy? Đứa trẻ lớn đang kể chuyện thần quái.
Chuyện kể xong. lũ trẻ thở ra một hơi nhẹ nhõm, những gì chất nặng trong lòng ta đã được giải tỏa. Một đứa đầu tròn xoe có vẻ không hiểu lắm hỏi lại: \” Anh bảo con quái vật mặt mũi đáng ghét lắm?\”
Đứa kể chuyện bảo: \”Mặt mũi xấu xí có ý nói hình dạng đáng sợ nhưng thật ra lòng dạ chưa chắc đã xấu xa! \”
Một đứa đầu trọc nói chen vào: \”Mặt mũi xấu xí cũng không đáng sợ lắm, vì người không nên sợ quái vật\”.
Cả bọn cùng cười: Cậu làm con chuột mà lại thổi phồng lớn bằng con voi, tài ba không lớn nhưng khẩu khí không nhỏ!\”
Đứa đầu trọc vỗ ngực bồm bộp hiên ngang bảo: \”Đã nói không sợ là không sợ\”
Cả lũ cười đang cười cười nói nói, có đứa tên là Đoàn Chính Nhân không nói không rằng, chỉ lẳng lặng đứng dậy bỏ đi ra ngoài. Đứa kể chuyện gọi nó \”Đoàn Chính Nhân, trời còn sớm, sao vội về thế?\”
Đoàn Chính Nhân dừng bước quay đầu lại nhưng vẫn không nói gì. Cả bọn biết Đoàn Chính Nhân bình thường ít mồm miệng được dịp bèn trêu: \”Coi bộ cu cậu sợ yêu quái quá rồi!\”
Đoàn Chính Nhân vụt trở nên nghiêm chỉnh, hơi ngập ngừng rồi bảo \”Sợ cũng được, nói nửa ngày mà chả thấy yêu quái, ai biết yêu quái hình dạng ra sao?\”
Câu nói vừa dứt thì thấy một tràng tiếng lịch kịch như đổ nhà đổ cửa, mà lại như tiếng sấm động trầm trầm. Chưa kịp để lũ trẻ định thần, phút chốc từ trước hiên nhà rủ xuống hai vật gì đó vừa to vừa dài. Lũ trẻ sợ hãi kêu lên chạy tỏa đi bốn ngả, có đứa vừa chạy vừa gào thét: \”Yêu quái! Yêu quái đến rồi!\”
Đứa đầu trọc chạy nhanh nhất đầu không dám ngoảnh lại sợ chặng kịp chọn đường, mấy lần vấp ngã loạng choạng. Đứa kể chuyện chạy tới một gốc cây, cố đánh bạo quay lại nhìn xem. Nó vừa nhìn thấy đã ngẩn tò te ra vì thấy Đoàn Chính Nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa hề bỏ chạy. Lại xem đến vật gì ở trước mái hiên nhà, ghê quá, hóa ra hai cái chân to tướng, da đen, lông dài, hai bàn chân như hai cái thuyền con, lúc đó vẫn còn ngọ nguậy tại chỗ. Đứa kể chuyện kêu lên:
\”Ối mẹ ơi! Đoàn Chính Nhân, không mau chạy đi à!\”
Đoàn Chính Nhân như không nghe tiếng gọi, em nhìn dọc từ hai bàn chân lên xem sao. Điều kỳ quái là phía trên đôi bàn chân lại không có thân mình, cũng chẳng thấy đầu. Đoàn Chính Nhân đằng hắng hỏi: \”Ông là yêu quái thật à? Nếu thật thì nhấc chân lên một cái!\”
Cái chân trước hiên nhà nhấc lên thật, Bàn chân to tướng vươn lên đến mặt Đoàn Chính Nhân, Đoàn Chính Nhân không ngại ngùng túm chặt lấy cái chân rồi xoay mình ngồi lên mu bàn chân. Yêu quái có vẻ kinh lạ. Không ngờ đứa bé này lại gan dạ đến thế, đồng thời lại cảm thấy mu bàn chân ngưa ngứa nhột nhột, bất giác ngọ nguậy chân.
Đoàn Chính Nhân thấy hay, ôm lấy chân yêu quái như nhún cây đu miệng còn kêu to \”Tớ bắt được yêu quái rồi, tớ bắt được yêu quái rồi! Mau lên giúp tớ\”.
Yêu quái nổi cáu dùng sức định hất Đoàn Chính Nhân ra xa. Nó lúc thì giơ chân lưng chừng trờ, lúc thì dậm chân xuống. Đoàn Chính Nhân cũng nhanh trí, vội cởi áo ra buộc mình vào chân yêu quái, thân mình như dán chặt vào đó. Chẳng bao lâu đã thấy người lớn đốt đuốc ào ào chạy tới, tiếng người huyên náo, bốn phía vang tiếng gọi nhau í ới. Con yêu quái này thấy tình hình không ổn, vô tình lại đi dây dưa với Đoàn Chính Nhân, bèn biến thành một làn khói xanh tan biến trong đêm đen mông lung. Mọi người chạy đến cạnh Đoàn Chính Nhân mồm năm miệng mười hỏi lấy hỏi để. Đoàn Chính Nhân vỗ vỗ mông đứng dậy bảo: \”Có gì đâu, có gì đâu ! Chỉ tiếc là chưa nhìn thấy được hình dạng con yêu quái !\”
Chuyện chia làm hai mối. Đây là nói đến yêu quái. Vốn con yêu quái này thấy lũ trẻ kể này kể nọ đối với nó có vẻ không kính trọng định bụng dọa cho lũ trẻ một mẻ. Đâu có nghĩ đến chuyện làm mình mất cả oai phong, lại càng làm tăng thêm chí khí của đứa bé con ! Con yêu quái này kế nọ không thành bèn bầy kế khác.
Ngày hôm sau, Đoàn Chính Nhân đi học từ sáng sớm. Đi được nửa đường thì trời đất u ám, có tiếng nói từ trên trời vẳng xuống: \”Đoàn Chính Nhân, hôm nay cho mày xem hình dạng của yêu quái nhé ! Tao không tin không dọa nổi mày !\”
Dù sao Đoàn Chính Nhân cũng còn là một đứa trẻ, tim đập thình thịch, dương mắt nhìn xem bốn phía. Đột nhiên hai cái chân khổng lồ lại xuất hiện. Hai chân như hai cột chống trời, ngước nhìn lên trên mình yêu quái toàn lông dài đen sì, đầu yêu quái hình dáng kỳ quặc, răng nanh chìa ra ngoài miệng, cái lưỡi đỏ như máu dài cả thước thả xuống trước ngực, đôi mắt xanh lè to bằng cái bát uống rượu lớn, toát ra đầy vẻ tà khí. Yêu quái cười nham hiểm, hình dạng không nói cũng thừa làm người ta sợ. Đoàn Chính Nhân nhìn rõ hình dạng yêu quái rồi buột miệng nói \”Ai cũng bảo mặt mũi yêu quái đáng ghét quả không sai ! Hình dạng của mày thật khó coi đến cùng cực !\”.
Tiếng Đoàn Chính Nhân không to nhưng đủ làm cho yêu quái phải ngượng. Nhưng yêu quái vẫn chưa cam tâm bèn hỏi lại: :Nhưng nói cho cùng, mày sợ hay không sợ?\”. Đoàn Chính Nhân bảo \”Sợ hay không sợ cái gì! Nhìn xem bản thân mày cao cao to to như vậy, mà còn đến làm quen với đứa trẻ như tao hỏi mày có tài cán gì? Mày nên nhớ tao đã từng học võ ở Vimido Minh Nghĩa Đường nhé\”
Yêu quái bực mình khó chịu, trầm ngâm một lát, bỗng mất tăm. Phút chốc mây mù tan tạnh, ánh mặt trời rạng rỡ. Đoàn Chính Nhân vui nhả chân sao tới trường.
——————-Hết truyện—————
Xem thêm các câu chuyện khác:
GIÓ VỀ TRỜI