Truyện đọc Năm sài gòn
Chương 3: Quẻ xăm cuối năm
Quyên Tiểu Muội và Thuý Bụi giữ đúng quy định với Lốc Cốc Tử. Hai cô gái chẳng những đứng cách ông ta hơn năm mét mà còn tự động biến mất chỉ sau lưng lão thây pháp chừng hai mét thôi. Chứ sao, hai nàng chuồn ra căn buồng chứa đồ chơi hồi nhỏ của Quyên, áp tai vào khe cửa và vì thế nghe rõ mồn một những lời phán truyền của lão trước bà má mê tín.
Tiếng gõ \”lốc cốc\” lại nổi lên và từ từ xa dần sau mà hậu tạ tiền trao, cháo múc. Không một giây do dự, Quyên bấm vai Thuý. Hai đứa nhanh như cắt phóng vèo qua cửa hậu trước cặp mắt ngơ ngác của dì Mười.
Ra đến ngoài đường Hồ Văn Huê, Quyên sững sờ.
– Chết mồ tổ, tụi mình chậm chân hơn lão một bước.
Thuý đảo cái nhìn nghiệp vụ một vòng và phát biểu bình tĩnh hơn.
– Không có chậm đâu Quyên. Chiếc áo thụng màu cam của Lốc Cốc Tử khó lẫn lộn với ai được. À à…
– Sao?
– Đường Hồ Văn Huê này có ngõ hẻm chăng?
– Có rất ít, nhưng trạm điện thoại công cộng thì hơi thừa đó.
Hai cô gái đập tay vào nhau cười khanh khách. Ngay khi mò đến trạm điện thoại đầu tiên gần nhà Quyên Tiểu Muội hơn hết, hai đứa đã phát hiện ra một cái bóng màu cam khẳng khỉu đang chúi đầu vô cuộc điện thoại với kẻ vô hình. Thuý kéo tay Quyên đi giật lùi laị bên mé một bức tường gạch nham nhở thì thầm.
– Lão đang trò chuyện với vị chúa tể của \”mười phương cực lạc\” đấy.
– Chẳng lẽ chúa tể của lão lại có hộ khẩu ở Sài Gòn ư?
– Chúng ta sẽ tìm hiểu coi lão báo cáo kết qủa cuộc dụ khị bà Vỹ Dạ ra sao, trời hõi, khi không lão kiếm lời hai triệu bạc nhét túi chỉ bằng một cái lưỡi đầy nước bọt mất vệ sinh. Với số tiền ấy, một đứa nhóc bụi đời như mình phải lăn lộn giang hồ hai tháng trở lên may ra…
– Thôi đừng tiếc nữa Thuý Lolita. Má mình \”bỏ con tép\” cho tụi mình bắt \”con tôm\” cơ mà.
Thuý gật gù…
– Bồ \”sắc sảo\” đúng lúc thiệt, hèn chi Sơn Đại Ca \”kết mô-đen\” là phải.
– Ừm, không nên nhắc kẻ thứ ba ở đây. Kìa, Lốc Cốc Tử ra khỏi trạm điện thoại rồi Thúy ơi.
Nửa phút sau khi thầy pháp Lốc Cốc Tử tiên sinh bốc hơi khỏi căn hộ cao tầng treo tấm bảng \”điện thoại là của chung\”, bà chủ nhà mặt hoa da phấn tròn xoe mắt ngó hai đứa trẻ xinh đẹp tới tram chỗ. Coi, chúng không gọi phôn mà hỏi những câu hỏi khá kỳ cục.
– Thưa bác, tụi cháu muốn hỏi thăm ông mặc áo thụng màu cam ạ.
– Ờ ờ, ông ta mới bước ra…
– Ông ta là trùm buôn lậu ma tuý đang bị cảnh sát theo dõi đó, tụi cháu là cộng tác viên của cảnh sát.
– Trời đất quỷ thần ơi…
– Bác hãy trả lời cho tụi cháu biết, rằng ông ta vừa đàm đạo với ai.?
– Ôi, bác có biết gì đâu. Nhà bác kiếm thêm tiền chợ nhò ba cái dịch vụ điện thoại công cộng cho bá tánh không phân biệt người ngay kẻ ác. Cũng may mà bác đứng khá gần tên \”trùm buôn lậu\” nên nghe lão rì rầm gì đó vói một… phụ nữ.
– Tại sao lại là phụ nữ chớ?
– Một phụ nữ ở xứ sở sương mù, chắc chắn như vậy. Cuộc điện thoại đường dài Sài Gòn Đà Lạt mà lão gọi, bác vừa tính tiền xong.
– Bác không nghe rõ nội dung sao?
– Không. Đại khái là lão cười rất đắc chí như mới giao hàng \”ma tuý\” cho ai…
– Cam ơn bác.
Hai đứa trẻ tạm biệt bà chủ mặt hoa ra phấn rồi trực đến một quán xay sinh tố trái cây. Quyên Tiều Muội dặn dò người bán quán hail y ra má xong là ôm bụng cười rũ rượi. Cô nhìn Thuý như nhìn một con khủng long thời tiền sử.
– Hi hi hi… bạn chế tạo ra vở kịch \”lão trùm buôn lậu ma tuý\” thật tuyệt vời.
– Hì hì, có như thế chúng ta mới khai thác bản chất \”yêu bóng vía\” của bà chủ trạm điện thoại công cộng chớ. Bà ta sợ bị liên luỵ với tội phạm nên run như bị nhát ma.
Quyên ngậm ống hút ly rau má thưởng thức chút hưong vị trời đất mơ màng.
– Bây giờ chúng ta thống kê lại từ đầu nghe, mỗi người nói một câu.
– Ôkê, bồ nói trước đi.
Trò chơi trắc nghiệm bắt đầu. Quyên đằng hắng.
– Ba Long của mình có thể có quan hệ với một người phụ nữ nào đó ở Đà Lạt hơn nửa tháng nay qua lời kể của viên trợ lý.
– Trong khi đó thì Lốc Cốc Tử tiên sinh lại vừa gọi điện cho một người đàn bà trên Đà Lạt báo cáo thành tích bất hảo.
– Lão Lốc Cốc Tử rất đáng ngờ, không cần bày ra hai đồng tiền xưa quay trên cái đĩa sứt mẻ, lão cũng biết hết tâm trạng của má mình mới lạ.
– \”Thần Trùng\” là quái quỷ gì nhỉ?
– Theo lời kể của những người lớn ở nhà quê thì Thần Trùng là một dạng quỷ nhập trảng chuyên môn tìm những ai sinh ra đúng giờ, ngày, tháng năm con quỷ chết để bóp cổ hút máu họ. Đặc biệt là những người sinh trùng thời gian trong gia đinh.
– Vậy thì Lốc Cốc Tử xạo quá. Làm sao lão biết ông Long có dính gì tới thần trùng hả, hoạ chăng kiếp trước Lốc Cốc Tử là một con giun đất hoá thành người thì có lý hơn.
– Này, hình như Lốc Cốc Tử còn có một sư phụ bói toán…
– Đó là nữ dị nhân ngồi dưới gốc cây đa ở Lăng Ông chuyên giải thẻ xăm. Lý do gì bà ta lại chiếm chỗ gốc đa của chú Cuội chớ?
– Hi hi, tóm lại Lốc Cốc Tử từ xạo tới xạo, trừ âm mưu thả thần trùng vào nhà thân chủ để kiếm hai triệu đồng là có thật. Á à, Thuý nghĩ coi, lão thầy pháp tung tin vịt cố hù doạ má mình nhằm dụng ý gì nào?
– Hỏi tức là trả lời. Lão có thể là thành viên một băng \”nhập nha\” chuyên đột nhập vào nhà người khác trộm cướp. Trước mắt lão giả vờ đóng vai thầy pháp lừa các gia chủ mê tín dị đoan để quan sát cửa nẻo sau đó báo tin cho đồng bọn ở… Đà Lạt.
– Phần đầu đúng, phần sau không lọt lỗ tai. Sài Gòn Đà Lạt quá xa cách nhau, đáng lẽ đồng bọn của lão hiện phải hiện diện ở thành phố chứ.
– Hừm, biết đâu \”nữ dị nhân\” ở Lăng Ông là tong phạm của Lốc Cốc Tử. Ái chà, nhức đầu quá…
Quyên Tiểu Muội uống cạn ly nước rau má. Cô gục gặc:
– Chiều mai chắc chắn bà má của mình sẽ cúng vái ở Lăng Ông. Chúng ta cần phải họp mặt Ngũ Quái cấp tốc.
°
Chiều hăm lăm Tết, Lăng Ông đông ngẹt người ngợm xe cộ. Bầu trời miệt Bình Thạnh bị bao vây bởi đám mây khí thải dộc hại vần vũ. Đám trẻ gửi ngựa sắt xong là giả vờ chắp tay sau mông đi qua đi lại như những chúng sinh hiền lành nhất ngắm các cội mai, hồng, cúc, hướng dương…bày biện khắp vành đai Lăng Ông. Riêng Thạch Sầu Đời làm bộ huýt sáo nói chuyện với đám chim sẻ phóng sinh và lũ cá chép sắp được thả xuống song, nhưng cặp mắt không ngừng theo dõi bà Vỹ Dạ và dì Mười đang len lỏi đến một cây đa to tướng.
Chiều nay bà Vỹ Dạ, má của Quyên và bà quản gia mặc hai chiếc áo dài thật kín đáo. Rõ rang lời sấm truyền của Lốc Cốc Tử đã có tác dụng, bà Vỹ Dạ quyết tâm tìm hiểu bụng dạ của đấng tối cao bằng cách vào nới chốn linh thiêng như con nai tơ.
Bà nhắc nhỏ dì Mười:
– Chúng ta phải nhắm mắt cầu Đức Tả quân lúc xin thẻ xăm, kẻo ngài nổi cơn thịnh nộ.
Hai người đàn bà nhắm mắt lắc ống xăm lần thứ nhất, thẻ đổ ra một đống. Lần thứ hai rớt hơn chục que, lần thứ ba thì không rơi nổi que nào, phải đến lần thứ tư mỗi bà mới được hương hồn Lê Văn Duyệt ban cho một quẻ.
Đứng lấp ló sau cây cột đình, Thạch Sầu Đời thấy hết là cái chắc. Nó chạy ào ra chỗ bạn bè.
– Ê, mỗi người lớn được ông từ giữ đền phát cho một tờ giấy chi chit chữ sau khi xem số thẻ.
Thuý Bụi chặt lưỡi.
– Chậc chậc, người ta gọi đó là lá xăm ấy mà.
– Lá xăm thì phải có lời giải chớ?
– Còn phải hỏi. Ông làm ơn phi tới đằng sau gốc đa cạnh chỗ \”nữ dị nhân\” đang ngồi xếp bằng trên chiếu mau. Tôi sẽ hoá trang đây.
Thuý Bụi chớp chớp đôi mắt màu tím làm bộ thơ ngây nói nhỏ với Sơn và Quuyên.
– Nhị vị từng tới gần nghe, kẻo quẻ thánh thần mất linh thì uổng phí công trình thám tử.
Coi, chưa đầy mười phút, cô bé đã hoá thân thành một… bà già tóc bạc da mồi, kè kè nón lá đến gốc đa nằm trơ trụi gần cổng phụ. Trước mặt Thuý la má của Quyên đang chìa lá xăm còn dì Mười khúm núm quỳ xuống thắp nhang. Xa hơn một chút là cái đầu dị hợm của thằng Thạch cứ lắc lư như lân múa sau thân cây tróc vỏ sần sùi. Còn kế bên cô mới là… hiện tượng lâm li bi đát. Trời ạ, té ra nữ dị nhân Lăng Ông là một ả đàn bà khá đẹp tưổi chừng ba mươi, bịt mắt bằng cặp kính dâm hiện đại to đùng. Không cần trang bị con mắt của một nhà thời trang, Thuý Bụi cũng hiểu thân hình \”mình dây\” của ả dị nhân sau giờ xem bói chắc mẩm thường xuyên có mặt ở các vũ trường với xiêm y lộng lẫy. Hừ, ả quan hệ thế nào với Lốc Cốc Tử, chẳng lẽ một nhan sắc lịch lãm như ả mà bó mình làm ả thầy pháp tầm pháo kiếm tiền còm của lũ người mê tín ư?
Thuý Bụi xuất hiện tỉnh bơ trong lốt một bà già chẳng ai nhận ra cô. Cô phe phẩy nón lá vài cái tính ngồi bệt xuống chiếu như một kẻ tò mò thì tiếng thằng Thạch la lên oai oái.
– Á á… mày định cắn ta hả?
Lạy chúa, từ trên ngọn đa rễ lòng thong một con vượn nhỏ nhắn ở đâu tuột xuống lê theo sợi dây xích rổn rảng. Con vượn có máu hề đó vòng cánh tay lông lá xiết cổ Thạch Sầu Đời hôn chùn chụt như giữa chốn đình miếu xa lạ bất chợt gặp bạn bè quen.
Thạch Sầu Đời rú lên thảm thiết.
– Tao không phải loải vượn, tao là một con khỉ, mày hiểu chưa…
– Khẹc khẹc…
Biến cố xảy ra quá bất ngờ khiến ai nấy sửng sốt. Đúng lúc đó \”nữ dị nhân\” đeo mắt kính quay đầu lại, ả vuốt ve mái tóc thề óng ả và cất giọng khàn khàn.
– Nào, vượn Âm Binh của ta, lại đây…
Chất giọng khàn khàn vịt đực của ả như mê hoặc con vượn. Thuý Bụi há hốc mồm nhìn con vượn ngoan ngoãn từ giã Thạch Sầu Đời rón rén bước vào lòng nữ dị nhân.
Ả lặng lẽ cột xích con vượn vào gốc đa và phát biểu thản nhiên:
– Các nữ thí chủ yên tâm, con vượn tên Âm Binh này là cánh tay thần thông quảng đại của ta. Ta đã nuôi nó bằng ngải từ hồi nó mới đẻ, kiếp trước của con Âm Binh này là một cánh hoa sen đó. Còn ta kiếp trước là nữ thị vệ của Phật Bà Quan Âm hiện đầu thai xuống dương trần làm Hồ Ly Cô Cô.
Thuý Bụi suýt nữa bưng miệng cười khúc khích nhưng… hai nữ thí chủ Vỹ Dạ và dì Mười đố dám cười. Hai bà đang trân trối cái nhìn thành kính trước Hồ Ly Cô Cô bỗng chuyển sang Thạch Sầu Đời một cách kinh hãi. Bà Vỹ Dạ ú ớ:
– Trời Phật ơi, cháu… cháu đó hả Thạch?
Thạch chui ra khỏi cây đa ấp úng:
– Cháu… chỉ… tình cờ đi chơi Lăng Ông… không dè gặp cô và dì Mười…
Bà Vỹ Dạ thở phào:
– Cô cứ tưởng là cháu rủ cả đám em Quyên, con Thuý, cậu Sơn đến đây. May phước.
– Ôi, làm gì có chuyện… tiếu lâm đó. Thôi, cháu chào cô và dì. Con vượn cà chớn làm cho cháu ngứa ngáy khắp mình mẩy. Đồ… Âm Binh!
Thạch Sầu Đời trừng mắt nhìn Hồ Ly Cô Cô nhưng nheo mắt với Thuý Bụi cực kỳ kín đáo. Nhiệm vụ của nó coi như bị phá sản vì con vượn, nó đành hô biến ra chỗ các chiến hữu để Thúy thay mặt Ngũ Quái làm việc đại sự chớ sao.
°
Hồ Ly Cô Cô không mảy may nghi ngờ bà lão tóc bạc da mồi đang huơ nón lá ngồi xuống mép chiếu cạnh đám cỏ úa. Ả giơ lá xăm của bà Vỹ Dạ cho con vượn khẹc khẹc mấy cái rồi đập bàn tay sơn mười móng đỏ chót xuống đất ba lần.
– Nhà thí chủ có Thần Trùng.
Má của Quyên im thin thít trong khi dì Mười nín thở thốt lên gần khóc.
– Xin Hồ Ly Cô Cô tế độ giải nguy cho hà chủ của tôi.
Ả pháp sư sửa lại gọng kính râm như sợ nó sứt ra khỏi khuôn mặt… vũ nữ. Ả lại khàn khàn:
– Hãy chống nhãn dòm lá xăm này. Ngay tháng cuối của năm Thần Trùng đã lấp ló trên đọt bông sứ, ố là là, nó đang bò xuống giữa cây sứ và sẽ hiện hình giữa bụi sứ trong đêm 26 Tết. Quá ư là kinh khủng.
Hai người đàn bà đáng thương ré lên.
– Chao ôi, Hồ Ly Cô Cô ngồi gốc đa mà xuyên suốt cả vườn sứ nhà chúng ta.
– Bữa nay là 25 Tết hả dì Mười, ngày mai… chết rồi, xin cô hãy làm ơn làm phước cho chúng tôi lá bùa tiêu diệt con quỷ.
Ả Hồ Ly cười the thé.
– Hai nữ thí chủ chớ lo lắng, thực ra lá bùa đã có sẵn trong biệt thự Hồ Văn Huê của nhị vị.
– Sao?
Ả pháp sư nhe hàm răng một cái bịt bạc vàng khè về phía Vỹ Dạ phu nhân.
Thần Trùng chỉ buông tha mạng sống của người đàn ông trong nhà nếu người đàn bà chịu tách lìa ông ấy.
– Tôi chưa hiểu…
– Có gì đâu mà không hiểu. Tôi chẳng biết các bà là ai nhưng trong căn biệt thự trồng bông sứ đó có một cặp vợ chồng ăn ở trái đạo trời đất. Họ sống không hợp nhau nên Thần Trùng quyết định tiêu diệt ông chồng. Nếu người vợ không vì quyền lợi ích kỷ chịu ly dị với chồng thì con quỷ tự nhiên biến mất. Hai nữ thí chủ rõ chưa hả?
Năm phút sau hai người đàn bà đứng dậy lủi thủi ra về mà nước mắt rưng rưng. Ả Hồ Ly Cô Cô phủi tay:
– Hí hí, mới phán sơ sơ mà thu hoạch được năm triệu đồng cứng. Anh Lốc Cốc Tử tài thiệt. Ơ, còn bà già gần đất xa trời này, bộ tính ngồi đây trù ẻo hả, lá xăm của bà đâu?
– Bà già rồi mà xăm… mình mẩy chi chit. Chúc cháu vô mánh Tết, có điều sau này cứ nhớ bà tên là Thuý Bụi nghe.
———————————————-
⇐ Chương trước | Chương sau ⇒