Đọc truyện Năm Sài Gòn
Chương 4: Bà chủ mười nông trại
Bốn quái họp cấp tốc trong khu vườn trưng bày hoa lan chim chóc sát nách Lăng Ông. Quyên Tiểu Muội đảm nhiệm khâu hậu cần kiếm gấp mấy chai nước khoáng cho bạn bè thấm giọng trên bãi cỏ xanh mượt. Trời sắp tối mà người đi trẩy hội vẫn đông nườm nượp, bốn đứa trẻ hầu như quên bẵng tiếng chim hót, bản báo cáo miệng của Thuý Bụi đã \”hót\” vào tai chúng những giai điệu kinh hoàng.
– Ả Hồ Ly Cô Cô kia rành gia đình Quyên như một người trong cuộc, – Thuý kết luận. – Ả chẳng những nói về căn biệt thư trồng bông sứ mà còn miêu tả nó nẳm trên đường Hồ Văn Huê nữa. Quý vị nghĩ sao?
Thạch Sầu Đời nghiến răng:
– Đó là một mụ Hồ Ly Tinh chớ Cô Cô cái quái gì. Có lẽ mụ ta được \”bà nhập\” nên phán đại dè đâu trúng phóc. Theo tôi, xem bói hay đoán điềm giải mộng hoặc coi lá xăm chẳng có gì là khó cả. Cứ thấy mặt thân chân chủ nào ủ dột thì hét đó là… thất tình, ăn mặc đồ đẹp thì hét là ở khu sang trọng như Hồ Văn Huê hoặc ở Cát Bà, dễ ợt…
– Đừng làm nhiễu không khí điều tra Thạch ơi, tại sao ả biết nhà Quyên có trồng bông sứ, nếu ả không được lão Lốc Cốc Tử rỉ tai thì còn lâu mới \”nổ tá lả\” như vậy.
– Thuý nói đúng. – Quyên gật đầu. – Mình không hiều sao giữa thời đại tiến bộ khoa học này con người lại tin may rủi ở thần lình nhiều đến thế, họ nghi ngờ chính họ và tự biến thành mổi ngon cho lũ người bói toán.
Thạch huýt sáo:
– Tôi không thích hợp với triết lý, tôi đang phẫn nộ vì bị con vượn Âm Binh của mụ Hồ Ly Cô Cô haàn hung đây. Phải chi con khỉ Tề Thiên kế bên thì nó đừng hòng giỡn mặt
Lúc này Sơn Đại Ca mới cất tiếng:
– Khỉ vườn cùng chủng tộc, còn thầy pháp rặt một nòi. Bây giờ chúng ta bàn về nòi thứ nhì nhé. Mọi chuyện càng lúc càng rõ ràng hơn, thí dụ như Lốc Cốc Tử không phải ngẫu nhiên gõ mõ đi lang thang vô nhà Quyên để tri hô cho bà má hú vía trước con quỷ Thần Trùng, lão cũng chẳng vô tình khi giói thiêu đồng nghiệp Hồ Ly Cô Cô triển khai lá xăm Thần Trùng thành chuyện bỏ vợ. Tôi cho rằng, lão và ả Hồ Ly Cô Cô đã cùng móc ngoặc âm mưu thực hiện chuyện thần thoại với nhau. Và điều quan trọng là dưới sự dật dâu của một tên đầu đảng khác.
Thạch liếm mép:
– Chúng có thể là nhân tình nhân ngãi với nhau chăng?
– Chuyện đó thì chẳng liên hệ gì tới những đứa trẻ ngây thơ như chúng ta. Vấn đề là chúng dựng chuyện bậy bạ như thế nhằm mục đích gì, nhằm ly gián cha mẹ Quyên hay nhằm mục tiêu ăn cướp?
Quyên khẽ lắc đầu:
– Tên đầu đảng có thể là một phụ nữ hiện cư ttrú ở Đà Lạt. Lốc Cốc Tử đã từng gọi phôn cho nhân vật ấy và biết đâu cũng nhân vật ấy đã trò chuyện với ba Long mình suốt hai tiếng đồng hồ trơng văn phòng kín như viên trợ lý đã xác nhận.
Bốn chai nước khoâng đã cạn sạch. Sơn liếc nhìn đồng hồ đeo tay thở dài.
– Trời tối rồi trong khi đáp số bài toán vẫn lơ lửng. Tụi mình phải về báo hiếu với gia đình thôi.
Thạch hậm hực:
– Không hiều Tết này tôi có được biểu diễn pháp thuật Hầu Quyền trong đại hội Lân Sư Rồng không, tôi và con Tể Thiên đã đăng ký lịch thi đấu với ban tổ chức, ai ngờ bị kẹt vô cuộc điều tra ba trợn…
Quyên nắm tay Thạch rì rầm:
– Bạn sẽ vẫn biểu diễn, mình hứa mà. Cụ thể là ngày mai Thạch tha hồ ở Xóm Chùa luyện tập, cả Sơn Đại Ca cũng miễn can thiệp. Ngày mai tôi và Thuý sẽ không làm phiền các bạn đâu.
– Ơ, mình quen \”nói ngược\” Quyên ơi.
Nguyên ngày 26 Tết, pháo đài sang trọng của gia đình ông tỷ phú Đỗ Long trên đường Hồ Văn Huê như có đám tang. Hai người lớn trong nhà là bà Vỹ Dạ và dì Mười quản gia cứ đưa mắt nhìn nhau rầu rĩ, thậm chí họ cũng không thèm rớ đến việc bếp núc. Bánh chưng bánh tét và các thực phẩm chế biến khác thì đã có sẵn trong tủ lạnh, các chậu cây kiểng thì bông đã nở rộ, chỉ riêng lòng họ héo hon.
Tiếng dì Mười nghe thật thê lương.
– Hồ Ly Cô Cô dặn tối nay Thần Trùng hiện hồn đó.
Bà Vỹ Dạ mặt tái nhợt:
– Tôi vẫn bán tín bán nghi dì Mười ạ. Nếu quả thật có ma quỷ, tôi sẽ rút lui về bên ngoại để cho anh Long còn hy vọng sống sót trên đời.
– Nghĩa là chấp nhận ly dị ư, lỡ ông chủ nhân cơ hội này đem về một \”ác phụ\” thì sao?
Bà Vỹ Dạ nói như khóc:
– Không ai là dì ghẻ con Quyên được đâu tôi biết. Còn chuyện thay lòng đổi dạ của anh Long tuỷ thuộc ý trời, riêng tôi chỉ cần anh ấy không bị ma quỷ ám hại là đã đủ mãn nguyện.
Dì Mười khóc rống lên và hai người phụ nữ lại lau nước mắt cho nhau.
Khác hẳn với sự bị luỵ vô ích của hai người lớn, Quyên và Thuý rất bình tĩnh. Hai cô gái đều hiểu ngầm căn nhà này sắp có biến cố lớn, biến cố có thể xảy ra ngay ban ngày chứ chưa hẳn ban đêm, bởi vì con Thần Trùng gì đó không phải thứ vô hình từ cửa miệng hai tên thầy pháp nam nữ, Thần Trùng phải lồ lộ lưỡi dài, răng nanh, mắt ốc bươu, móng chân móng tay nhọn hoắt.
Thuý Bụi đã nhiều lần cười ngất:
– Không con Thần Trùng nào \”nghệ thuật hoá trang\” qua mặt con Thuý à nghe. Mình sẽ lột mặt nạ nó.
Quyên chỉ im lặng. Đầu óc cô đang theo đuổi một suy nghĩ riêng, còn phải hỏi, nếu cú phôn của Lốc Cốc Tử tương ứng với điều cô phán đoán thì chỉ nội bữa nay ba cô sẽ về với một người đàn bà lạ hoắc từ sứ sở sương mù Đà Lạt.
Cô kéo Thuý ngồi xuống băng ghế đá trong vườn, giữa hai đứa là hắc miêu Bé Mun mềm mại như cái nệm bông gòn. Cô thì thầm:
-Từ Đà Lạt về Sài Gòn đi xe đò mấy giờ mới đến hả Thuý?
– Chạy nhanh mất năm sáu tiếng, chạy chậm bảy tám tiếng. Nếu khởi hành vào sáng sớm thì cỡ giờ này là tới nơi. Ủa, mà tại sao bồ thắc mắc vậy hả Quyên?
– Vì…
Quyên ngưng bặt bởi con Mun nhảy phóc xuống băng ghế đá tru lên một tràng rừng rú cùng lúc với tiếng chuông ngoài cổng reo inh ỏi. Cô lẩm bẩm:
– Mình đã đoán đúng, Thuý ạ. Ba Long bấm chuông đúng tín hiệu kia kìa.
Cánh cổng mở ra và hai đứa trẻ cùng há hốc mồm sửng sốt trước một người phụ nữ đẹp thần bí vừa bước xuống taxi đến bên cạnh ba Quyên. Giọng ngài giám đốc Đỗ Long cực kỳ hân hoan:
– Xin giới thiệu với Thuyền Quyên, đây là bà Thái Thị Đắc Kỷ, bạn gái ba, là bà chủ mười nông trại mà ba gặp tại Washington.
Quyên gục đầu khoảng năm giây. Giây thứ sáu, cô nói lạnh như băng giá.
– Kính mời bà Đắc Kỷ và ba vào phòng khách, má và dì Mười đang đợi. Con xin giới thiệu bạn bè con, đây là Thuý Lolita ái nữ Tổng giám đốc Công ty dầu lửa ALICE ở Bangkok và con mèo rừng của bạn ấy.
Người phụ nữ trẻ trung có khuôn mặt thấn bí ngồi bắt chéo đùi vô cùng ung dung trong phòng khách bất chấp mọi ánh mắt đang chiếu tướng, chằm chằm. Thậm chí cô nàng còn vênh cằm lên khiêu khích. Mà cô ta khiêu khích cũng phải, ngoài cái tên Đắc Kỷ vốn nổi đình nổi đám trong lịch sử Trung Quốc khiến bạo chúa Trụ Vương chết mê chết mệt, cô ta còn trang bị một thân hình cân đối của một nữ tiếp viên hàng không. Cô nàng có đôi mắt sắc lẻm dao cau, sống mũi dọc dừa, môi trái tìm, răng khểnh và nước da trằng như trứng gà bóc. Một điểm duy nhất nghịch lý lại nằm ở nghề nghiệp của Đắc Kỷ, không có lý do gì một bà chủ mười nông trại lại có mười ngón tay ẻo lả thế kia, mười ngón tay chắc mẩm chưa hề cầm đến cuốc, xẻng.
Thuý Bụi thỏ thẻ bên tai Quyên:
– Ả Đắc Kỷ này có một chi tiết rất giống với Hồ Ly Cô Cô.
– Chi tiết nào?
– Mái tóc thề và những ngón tay sơn đỏ. Tôi có cảm tưởng họ cùng một môn phái.
– Mình thì thấy cái nhìn của mụ như một người từ thế giới khác.
Hai cô bé ôm con Mun ngồi rón rén ở hai chiêc ghế ngoài cùng. Lúc này Đỗ Long đã đứng lên, ông ực cạn ly Reni Martin rồi rổn rảng với bà Vỹ Dạ.
– Tôi thiết tưởng chẳng nên giấu diếm em điều gì, Vỹ Dạ ạ. Trong chuyến công du thủ đô Washington của Hoa Kỳ nửa tháng qua, tôi có may mắn được làm quen với bà Thái Thị Đắc Kỷ cũng từ Việt Nam qua cùng dự hội nghị tiếp thị sản phẩm công nông quốc tế. Như em đã biết. Công ty địa ốc Đỗ Long đang mở mang làm ăn lớn vì thế chúng ta cần có sự hợp tác, nhất là hợp tác với một bà chủ có mười nông trại tại Đạ Lạt như bà Đắc Kỷ. Chính vì thế sau hội nghị, tôi đã không bay về Sài Gòn mà đáp phi cơ cùng bà Đắc Kỷ lên cao nguyên. Tôi muốn bà ấy giới thiệu hoặc làm trung gian cho kế hoạch phát triển nhà nghỉ khách du lịch trên Đà Lạt. Ở Vũng Tàu chúng ta đã có một nhà nghỉ cá nhân rồi, nhưng ơ Đà Lạt thì hoàn toàn trắng. Em hiểu tôi chứ Vỹ Dạ, chúng ta cần lập một chi nhánh của công ty Đỗ Long tại xứ sở cao nguyên mộng mơ.
Dì Mười lẳng lặng rút xuống bếp tránh tia nhìn khó chịu của ông chủ khiến bà Vỹ Dạ lúng túng thấy rõ. Tuy nhiên bà vẫn có cách bảo vệ hạnh phúc của mình. Bà nói chậm rãi nhưng chắc nịch:
– Em không cần biết anh quan hệ với ai và làm việc ra sao, có điều mong rằng anh đừng lừa dối em. Trong tình nghĩa vợ chồng, lừa dối tương đương với một bi kịch đổ vỡ.
– Em nghĩ thế ư, Vỹ Dạ?
– Vâng. Chúng ta đã cùng tạo dựng nên cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, đã có một cô con gái xinh đẹp và có tất cả những gì mà nhiều người trong xã hội thèm muốn. Em cũng xin được nói thẳng với anh, rằng: ông giám đốc Đỗ Long không hề dự hội nghị ở Washington.
Đỗ Long rung động nhưng bà chủ mười nông trại thần bí vẫn dửng dưng. Thực ra Đắc Kỷ chỉ quan tâm đến hai thầy trò con mèo Mun. Chậc chậc, tướng tá con bé lai Tây kia ngó nhếch nhác vậy mà lại là ái nữ của ngài Henry lừng lẫy. Con mắt màu tím của con bé khá nguy hiểm, lạng quạng nó và ả mèo đen bẩn thỉu dám phá bĩnh mưu đồ của mình như chơi.
Ả lờ đờ thẩy cái răng khểnh hớp hồn về phía ông Đỗ Long và ông chủ công ty địa ốc đổi giọng tức khắc. Ông chắp tay sau mông đi qua đi lại phòng khách gầm gừ.
– Tại sao em dám nghi ngờ chuyện tôi đi Mỹ hả, thằng nào trong cơ quan bép xép nhảm nhí, tôi thề sẽ tống cổ chúng.
Cơn điên của ông chủ bị chặn lại cấp tốc bởi chính đứa con gái của ông. Đỗ Thị Thuyền Quyên đứng bật dậy như một quan toà. Cô bắt đầu tham dự cuộc chơi của người lớn:
– Thưa ba, trên tạp chí và truyền hình suốt một tháng qua, chưa có người phát ngôn nào đề cập đến một hội nghị thương mại của người Việt Nam tại bất kỳ một quốc gia nào.
– Cái gì?
– Con biết nước Mỹ tuy đã cải thiện bang giao với nước ta nhưng họ vẫn chưa chịu mở cửa về kinh tế song phương. Vì thế, không thê có chuyện ba và bà Đắc Kỷ đây \”bắt tay\” với họ ở thủ đô nước Mỹ.
– Hả?
– Ba có thể trách mắng con nhưng con vẫn nói lên một sự thật: thời gian qua ba nghỉ mát trên Đà Lạt. Chỉ có vậy.
Đỗ Long rũ người xuống như bị một đòn giáng vào lưng. Ông không có khả năng cầu cứu ai kể cả nàng Đắc Kỷ. Ông ân hận nhìn con gái.
– Ba thành thật xin lỗi con và Vỹ Dạ. E hèm, ba biết nói thế nào nhỉ, à à… ba và bà chủ mười nông trại bận bàn bạc chuyện làm ăn cho nên…
– Cho nên ba bắt má con chờ mòn mỏi. Ôi, nếu ba biết má đã phải mời thầy bói đến để xem vận mạng cho ba, nếu ba biết má đột nhiên mê tín dị đoan đi Lăng Ông xin xăm chỉ vì ba, nếu ba biết căn nhà mình dạo này như có ma quỷ ám.
Thuyền Quyên nghẹn lời. Cô chỉ có thể trừng phạt người cha thiếu trách nhiệm đến mức đó là hết. Cô nấc lên và bưng mặt khóc oà. Thúy Bụi không thích nhìn bạn khóc, cô bé lẳng lặng quàng vai Quyên kéo ra vườn bông sứ trong lúc linh miêu Mun gừ một tiếng khi phóng vụt qua chiếc ghế bành mà mụ Đắc Kỷ ngồi bắt chéo chân.
Cuối cùng màn đêm cũng buông xuống một cách má muội. Hai cô bé cương quyết không dùng bữa tối với người lớn ngồi lì luôn ở ngoài vườn. Giọng Quyên khác lạ hẳn:
– Đêm nay mụ Đắc Kỷ trọ ở nhà mình, ngay căn phòng có cửa sổ trông ra vườn dành cho thượng khách. Ba mình đã bắt má mình phải thu xếp chỗ ơ cho mụ để sáng mai mụ đi sớm.
– Ông đã nghĩ về tôi ra sao?
– Hơi cau mày một chút nhưng không bực mình lắm. Nghe tin Thuý là con gái của Tổng giám đốc dầu lửa ALICE, ba mình tỏ vẻ kính nể.
– Nghe nè Quyên, đêm nay theo lời Hồ Ly Cô Cô thì con quỷ Thần Trùng sẽ hiện hồn. Bắt đầu từ ngọn một cây bông sứ rồi…
– Rồi xuống giữa thân cây rồi nhe nanh nhát ma hả. Được thôi, đêm nay hai đứa mình sẽ cho con mèo rừng canh con quỷ không cho con quỷ nào thoát nổi móng vuốt linh miêu đâu.
Tối hôm đó hai cô gái chập chờn mắt đến nửa đêm mới ôm nhau ngủ ngon lành. Hắc miêu Mun đã được thả rông ở ngoài vườn bông sứ. Cô ả chúa tể mèo hoang Xóm Đường Rầy đó làm vệ sĩ, cướp cũng chưa chắc dám xâm nhập nói gì là con Thần Trùng cáo chớn của mụ Hồ Ly.
Hai cô bé không biết rằng 0 giờ 15 phút, cửa sổ trong phòng thượng khách mở ra. Tiếp theo đó một bàn tay trắng nõn sơn móng đỏ chót liệng một thứ gì xuống đất nghe cái bịch. Tiếp theo đó là tiếng \”ngao, ngao\” mỗi lúc một nhỏ dần.
Và màn rùng rợn nhất cũng đã xuất hiện. Một giờ sáng khi mọi người trên trần gian khổ ải đang phiêu lưu trong giấc mộng thiên đường thì từ căn phòng ngủ của đôi vợ chồng nhà tỷ phú Đỗ Long, một âm thanh tắc nghẹn gào lên.
– Trời Phật ơi, con… con quỷ…
Sau tiếng gào thất thanh của bà Vỹ Dạ, đến tiếng la chói lói của dì Mười phía nhà bếp. Bà quản gia vừa bật công tắc điện sáng trưng vừa bù lu bù loa.
– Ông chủ bà chủ ơi, tôi… tôi thấy nó rõ ràng. Nó vắt vẻo trên cây sứ trong bộ đồ trắng dành để niệm người chết.
Tất cả mọi cửa sổ nhìn ra vườn đều được mở toang hoác trừ cửa sổ của mụ Đắc Kỷ. Hai cô bé giụi mắt lia lịa bật khỏi giường. Tiếng của Quyên thoảng thốt.
– Bạn có thấy gì không hả Thúy?
– Một cái bóng trắng từ cành sứ cao nhất bay qua bức tường cao hai mét biến mất. Hết.
– Ôi, không thể nào tin nổi. Mình chứng kiến rõ ràng Thần Trùng chuyển từ cây này sang cây khác vun vút rồi tàng hình trong bụi dương.
Thuý Bụi vỗ trán như sực nhớ ra.
– Lạy Chúa, bé Mun…
– Sao?
– Ra vườn mau lên. Tại sao bé Mun lại để cho ma quái lộng hành chớ. Nó là khắc tinh của lũ quỷ sứ kia mà.
Hai cô bé trong bộ đồ ngủ bàng hoàng trước đống thịt mềm nhũn của hắc miêu vô địch tại góc tường tối om. Thúy thẫn thờ cầm chiếc bịch li lông mùi thịt chim cút chiên bơ lên mũi ngửi. Cô nguyền rủa:
– Bọn ma quỷ đã liệng miếng thịt tẩm thuốc mê gói trong bọc nhựa này vô vườn.Thảo nào…
Con mèo bắt đầu cục cựa rên khe khẽ khiến hai đưa mừng húm. Sức chịu đựng của mèo thật kỳ diệu, thuốc mê được trộn kiều đó mà chỉ làm nó chime bao chưa tới một tiếng đồng hồ. Trong lúc bé Mun cất giọng ngao ngao, bất giác Quyên Tiều Muội liếc về phía cửa sổ đóng kín của căn phòng thượng khách. Cô lẩm bẩm:
– Gói chim cút tẩm thuốc mê này nằm gần cửa sổ mụ Đắc Kỷ hơn là từ cánh cổng biệt thự. Thuý nghĩ đúng không, nếu có kẻ muốn ám hại con Mun thì…
⇐ Chương trước | Chương sau ⇒